[Dịch] Tây Du Đại Giải Trí

/

Chương 220: Nhà giam đen tối

Chương 220: Nhà giam đen tối

[Dịch] Tây Du Đại Giải Trí

Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng

8.160 chữ

08-10-2024

Nguồn: Truyện Y Y

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân.

Tây Thiên, Như Lai nhìn theo bóng người Tôn Ngộ Không đang bay trở về, mỉm cười một cách hài hòng. Sau đó tức giận với Trương Minh Hiên, hắn làm như vậy, chờ tới lúc Phật giáo đại thừa truyền tới phương đông, danh tiếng của Phật giáo đã thối khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Như Lai nói: "Già La tôn giả!"

Một tiểu hòa thượng trắng trẻo sạch sẽ đi ra, hai tay tạo thành hình chữ thập, mỉm cười nói: "Bái kiến Phật tổ!"

Như Lai nói: "Đông thổ Đại Đường, lòng người thay đổi, chỉ vì tư lợi cho bản thân mà khiến dân chúng áo rách quần manh, bụng ăn không no, ốm đau triền miên, khổ không thể tả xiết. Ngươi dẫn theo các đệ tử phật giáo tới đó bố thí cháo và thuốc men, phổ độ chúng sinh."

Già La cúi đầu thật sâu nói: "Bổn phật từ bi, lĩnh pháp chỉ!" nói rồi xoay người đi ra ngoài.

Núi Thiên Môn, trên hòn đảo treo lơ lửng giữa trời, Trương Minh Hiên như nằm mơ nhìn một đội thiên binh mặc kim giác đang đứng trước mặt.

Vị thiên binh dẫn đầu nói: "Tiêu Diêu Thần quân, Ngọc đế có chỉ kêu chúng ta bắt ngươi về quy án."

Trương Minh Hiên giậm chân kêu lên: "Ta đã làm chuyện gì mà khiến Ngọc đế phải bắt về?" Rồi nhanh chóng kêu lên với Lý Thanh Nhã đang đứng ở phía xa xa: "Thanh Nhã tỷ cứu mạng!"

Lý Thanh Nhã mỉm cười nói: "Cái này thì ta không cứu ngươi được."

Lý Thanh Tuyền cười trộm, ánh mắt lóe sáng, dáng vẻ như chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Trương Minh Hiên quay đầu cười khổ nhìn thiên binh nói: "Có thể nói rõ cho ta biết, ta đã phạm phải tội gì không?"

Thiên binh lắc đầu: "Điều này chúng ta cũng không rõ ràng."

Lý Thanh Tuyền cười xấu xa: "Tốt nhất ngươi không nên phản kháng! Bây giờ mới chỉ có vài ba thiên binh mà thôi, nếu như ngươi dám phản kháng, lần sau tới chính là mấy chục vạn thiên binh thiên tướng và các thiên thần khác."

Trương Minh Hiên méo miệng như muốn khóc, cuối cùng hắn đã làm cái gì để rước lấy chuyện này chứ.

Lý Thanh Tuyền nhìn Trương Minh Hiên đang kinh hồn bạt vía đi theo đội thiên binh thiên tướng bay lên trời, cũng có chút lo lắng hỏi Lý Thanh Nhã: "Tỷ, hắn sẽ không có chuyện gì chứ?"

Lý Thanh Nhã cười nói: "Phần lớn chúng thần Thiên Đình đều là đồng môn của hắn, có chuyện gì được chứ?"

Lý Thanh Tuyền cười xấu xa nói: "Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!"

Trương Minh Hiên đi theo thiên binh bước vào cổng Nam Thiên được tạo nên bởi đá lưu ly, sắc ngọc thâm trầm, trên cổng gắn một tấm bảo kính, ánh sáng lấp lánh thần kỳ chiếu rọi, bên dưới là một tấm màn che đã được vén lên cùng với rất nhiều bảo vật trang trí. Hai hàng thiên binh thần tướng, một đám huyền tiên cầm kích, đao và trường kiếm.

Trương Minh Hiên đi vào, giữa hai hàng thần tiên, đánh giá trái phải. Chỉ thấy bên trong Thiên Môn được chiếu sáng bằng muôn vàn tia sáng hoàng kim, hàng vạn hàng ngàn con chim mang điềm lành phun ra sương tím, tiên khí tràn ngập, Trương Minh Hiên nhìn không kịp chớp mắt.

Vị thiên binh dẫn đầu nói: "Tiêu Diêu Thần quân, mời."

Trương Minh Hiên vội vàng đuổi kịp, đi rất lâu, con đường ngày càng hẻo lánh, ngày càng âm trầm.

Trong lòng cảm thấy bất an, Trương Minh Hiên lo lắng cất tiếng hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy"

Vị thiên binh dẫn đầu cười nói: "Tới rồi ngươi sẽ biết."

Trương Minh Hiên cố gắng đè nén nỗi bất an trong lòng, bước tiếp về phía trước thêm một hồi nữa, chỉ thấy có hai chữ thật lớn đập vào trong mắt "Thiên Lao!"

Gương mặt Trương Minh Hiên biến sắc, quay đầu bỏ chạy.

Một vị thiên binh áp giải kêu kên: "Bắt lấy hắn! Đừng hòng chạy thoát."

Lập tức từ trong tay chúng thiên binh phóng ra một cái xích bằng thần lực, quấn quanh người Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên không quay đầu nhìn lại, sau lưng hắn kiếm khách Long Thiên Ngạo mặc trường bào màu xanh xuất hiện, trường kiếm trong tay rung động, tất cả xích thần lực đều bị đánh nát.

Trong thiên lao có một đội thiên binh nữa lao ra, nổi giận gầm lên một tiếng, lại giơ trường thương đánh tới, thương vừa ra như rồng lao tới.

Trương Tiểu Phàm hiện ra, Phệ Hồn Bổng vung lên, một tia sáng màu ngọc bích lóe lên, một đám thiên binh đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống.

"Làm càn!"

"Làm càn!"

Lại thêm một đám người mặc kim giáp đạp mây xuất hiện trong không trung, chặn tất cả hướng mà Trương Minh Hiên có thể chạy trốn.

Trương Minh Hiên tức giận kêu lên: “Đừng hòng bắt được ta.”

Một bóng dáng màu trắng bước ra từ cơ thể hắn, chém một nhát kiếm,Tiệt Kiếm Đạo! Khí tức của kiếm khí cực kỳ mạnh mẽ bùng nổ.

Sắc mặt các vị thiên tướng đều thay đổi, thần lực nổ tung, tất cả mũi nhọn thần lực đều rung lên. Một tiếng động kinh thiên vang lên, một đám thiên tướng phun máu tươi, bay ngược ra sau.

Phong Vân Vô Kỵ cũng bay ngược trở về, chui vào trong cơ thể Trương Minh Hiên.

Trương Minh Hiên không quan tâm, hoảng loạn chạy về phía trước, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Đừng hòng bắt được ta!

"Chạy đâu cho thoát!" Một tiếng quát chói tai vang lên.

Trương Minh Hiên đột nhiên cảm thấy cơ thể cứng lại, cảnh sắc hai bên như vệt sáng lui lại, chờ tới khi hắn kịp thích ứng đã thấy bản thân xuất hiện trong một căn phòng tối đen, trước mặt là một người trung niên, sắc mặt u ám.

Người trung niên cười lạnh nói với Trương Minh Hiên: "Lá gan cũng không nhỏ, dám láo loạn ngoài thiên lao."

Trương Minh Hiên vẫn còn đang kinh hồn bạt vía, vội nói: "Là ta bị bắt tới đây!"

Nói xong ngửa đầu hô to: "Sư phụ, cứu mạng! Sư tỷ, cứu mạng!"

Người trung niên sắc mặt u ám cười lạnh: "Nơi này là Thiên Lao, ngươi gọi ai tới cũng không bảo vệ được ngươi đâu. Người đâu tới đây, vứt hắn vào Lôi Trì, cho hắn tỉnh táo lại một chút."

"Vâng!" Hai người mặc quần áo đen, tiến lên bắt lấyTrương Minh Hiên.

"Dừng tay!"

"Chậm đã!"

"Mau dừng tay!"

Một đội thiên binh sợ hãi chạy vào.

Người trung niên kia rất không vui nhìn đám thiên binh nói: "Các ngươi chạy vào đây làm gì?"

Vị thiên binh dẫn đầu lấy ra một cái lệnh bài.

Mọi người ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nhanh chóng quỳ xuống.

Vị thiên binh dẫn đầu ho khan, nói: "Bệ hạ có lời, Tiêu Diêu Thần quân lười biếng, chậm trễ, sau khi phi thăng không chịu viết sách khiến hàng vạn hàng nghìn độc giả oán niệm ngập trời, vì để giảm bớt oán khí tích tụ trong thiên địa, đặc biệt bắt giam Tiêu Diêu Thần quân vào trong thiên lao, viết bù những chương còn thiếu và những chương mới, làm xong mới có thể ra tù."

Tự nhiên Trương Minh Hiêncảm thấy như đang nằm mộng, cái này chẳng phải là nhà lao đen tối sao?

Thiên binh thu lệnh bài lại, nói với người trung niên sắc mặt u ám: "Liêm đại nhân, đã hiểu chưa? Không được dùng hình, có thể khiến hắn không thể viết sách được."

Liêm đại nhân đứng lên gật đầu nói: "Được, ta hiểu rồi."

Thiên binh ôm quyền cười nói với Trương Minh Hiên: "Sau khi phi thăng, ta cũng rất thích đọc sách của ngươi, Thần Quân nỗ lực lên!"

Không thèm nhìn Trương Minh Hiên đang khóc không ra nước mắt, đội thiên binh mỉm cười, tiêu sái rời đi.

Liêm đại nhân thu lại nụ cười nói: "Thần quân, mời đi theo ta." Sau đó dẫn đầu bước ra ngoài.

Trương Minh Hiên vội vàng đuổi theo. Ở địa bàn của người khác, biết điều một chút là việc nên làm.

Trương Minh Hiên đi theo Liêm đại nhân rời khỏi nhà giam, chuyển hướng tới một nơi xa xa. Dọc đường đi, chim bay, hoa tươi, ánh nắng rực rỡ.

Dưới sự kinh ngạc củaTrương Minh Hiên, Liêm đại nhân vung tay mở một cánh cổng ra.

Liêm đại nhân làm tư thế mời, nói: "Mời vào!"

Trương Minh Hiênvừa kinh ngạc vừa đi vào, chỉ thấy bên trong là một cái giường mây bồng bềnh, có bàn ghế, trên bàn còn bầy hoa quả, trà rượu và thức ăn.

Liêm đại nhân nói: "Ngoài cửa có người trông coi, nếu có việc thì cứ nói."

Nói xong xoay người bước đi, cánh cổng đóng lại, một tiếng khóa cửa vang lên, Trương Minh Hiên đứng bên trong cảm thấy hoảng sợ.

Hắn mất mác ngồi trên giường lẩm bẩm: "Thực sự là bị giam lại rồi!"

Trong lòng khẽ rung động, Trương Minh Hiên đột nhiên nhớ tới một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Một ngày ở thiên đình bằng một năm ở thế gian, mình ngồi trong lao vài ngày, Tây du không phải cũng xong luôn rồi sao?

Trương Minh Hiên vội vàng lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tố khổ trên diễn đàn Thiên Đình: "Bệ hạ thần sai rồi, bệ hạ, thần thật sự biết sai rồi, người thả thần ra đi!"

Đinh! Ngươi đã bị chủ diễn đàn cấm nói.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!